Nhạc sĩ Đức Huy sáng tác ca khúc Tình yêu vội đi vào năm 2004, sau khi cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ và ông quyết định trở về Việt Nam sinh sống. Bán kết Hãy nghe tôi hát lên sóng tối 16.6 với màn tranh tài của 4 thí sinh Lê Thu Uyên, Lý Thu Thảo, Đào Kỳ Anh và Dương Minh Viết ra những điều bạn yêu thích ở người bạn đời của mình. Bạn muốn xây dựng hôn nhân tốt đẹp thì hãy viết ra những lí do cụ thể nào ở người bạn đời làm cho bạn yêu thương, muốn gắn bó lâu dài. Mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân hãy nhớ đến lí do Con trai và người thừa kế của ông, Prince Daeron, trở về từ Dragonstone sau khi nghe tin cha mình chết rồi nhanh chóng lên ngôi dưới sự chứng giám của High Septon ở Red Keep. Anh đội vương miện của cha mình - một quyết định mà anh muốn nói rõ về thân phận của mình sau khi vẫn bị một số người nghĩ anh là con của The Dragonknight. Cuộc hôn nhân của Vua cá Koi và Hà Thanh Xuân mới chớm nở đã bị khán giả chỉ trích nặng nề. Tuy nhiên, bỏ qua những ý kiến tiêu cực, doanh nhân vẫn có cuộc sống trong mơ cùng bà xã ca sĩ. Vị doanh nhân này thường xuyên chia sẻ trên trang cá nhân những khoảnh khắc hạnh phúc, ngọt ngào bên vợ mới. Thậm chí Posted by Triết Học Đường Phố on 06/22/202207/02/2022. (828 chữ, 3.5 phút đọc) "Nhưng bạn đang ngủ say, bạn không biết mình là ai. Bạn không cần phải trở thành một vị Phật, mà chỉ cần bạn nhận ra điều đó, rằng bạn cần trở về với cội nguồn của chính mình, rằng Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Người dịch Giang Hạ*Văn ánNhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái này chính là việc cô ấy tự nhiên mà ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên vật chính Chu Mộ Thâm, Thì vật phụ- Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,...- Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,... Xe dừng lại bên dưới tiểu khu, cửa xe bên cạnh ghế lái được khóa chặt. Thì Kỳ khó hiểu, quay mặt sang nhìn Chu Mộ Thâm, Chu Mộ Thâm không có ý định giải thích, anh chỉ hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua giống như tâm trạng không được tốt, anh đưa tay lục tìm bên phía cửa xe ra bao thuốc lá, Thì Kỳ đang định mở miệng thì Chu Mộ Thâm đã lên tiếng hỏi ""Em có muốn ở bên cạnh anh không?"" Cùng là đàn ông, nên đương nhiên Chu Mộ Thâm có thể nhìn ra được ý tứ của Từ Sùng. Anh là người luôn luôn bình tĩnh, cẩn trọng, nhưng không hiểu sao vào lúc này, anh lại không thể kiềm chế được. Đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, không thể nào giải thích được cảm xúc tới đột ngột này, nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân như tên nhóc mười mấy tuổi không biết nhẫn nhịn. Có điều, cô gái này giống như là bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh từ đầu tới cuối, ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngu. Chu Mộ Thâm hơi mất tự nhiên, khẽ ho nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, anh cho cửa kính xe hạ thấp xuống, đưa tay vào trong bao thuốc lấy ra một điếu, đôi tay có phần run rẩy đưa điếu thuốc lên bên miệng, bật lửa truyền đến hai tiếng ""tách tách"" sau đó ánh lửa bùng lên, làm hàng lông mi cong dài của anh trở nên rõ ràng. Hút xong một hơi, anh quay sang hỏi Thì Kỳ ""Sợ à?"" Thì Kỳ mím môi, đôi mắt vẫn như cũ nhìn anh chằm chằm, trả lời ""Có một chút."" Cô cứ thẳng thắn trả lời như vậy, khiến cho Chu Mộ Thâm bật cười. ""Có suy nghĩ gì không?"" Thì Kỳ im lặng không lên tiếng, nói thật, tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp. Luống cuống có, kinh ngạc có, hơn nữa còn có một chút xấu hổ vì vui mừng. Cô dời ánh mắt tới một vật trang trí nhỏ treo trong xe, nút thắt hình bông hoa được làm thủ công, có màu xanh thẫm, ở phần đuôi có gắn hai viên ngọc xanh trong suốt, không nhìn ra được giá trị của nó là bao nhiêu, tuy nhiên, sợi dây da đã có chút bạc màu, xem ra là đã có từ khá lâu rồi. Cô nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mới khẽ liếm đôi môi đã trở nên khô khốc của mình, đây là một thói quen hễ mà lúc nào căng thẳng thì cô sẽ lại như vậy ""Anh bây giờ... Ý em là, trong lòng anh bây giờ đã có ai chưa?"" Chu Mộ Thâm nhìn cô, chân mày khẽ nhướng lên, một lúc sau đôi môi mới được anh kéo dãn ra, ""Không có."" Thì Kỳ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, ngón tay đang đặt trên đùi vô thức siết chặt dây an toàn, cô nói ""Được, vậy thì chúng ta ở bên nhau đi."" Cô nói rất tự nhiên, rất thoải mái. ... Vé xe của Thì Kỳ được lên lịch xuất phát là lúc 9 giờ sáng, cô là người từ trước tới nay luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô thức dậy lúc 6 giờ 30 phút, 7 giờ chuẩn bị xong xuôi, cô đem cửa sổ và cửa chính khóa lại cẩn thận, sau đó mới đi vào thang máy xuống dưới. Ra khỏi cửa tiểu khu, cô nhìn thấy có một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở gần đấy, bên cạnh còn có một người đàn ông cũng mặc âu phục màu đen, Thì Kỳ không suy nghĩ gì nhiều liền nhấc chân rời đi. Người nọ gọi cô lại ""Cô Thì!"" Thì Kỳ hơi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người đó. Ngô Hiệu tiến lên trước mấy bước ""Tôi là Ngô Hiệu, là thư ký của sếp Chu, sếp Chu sáng nay có việc bận nên đã bảo tôi đến đưa cô ra sân bay."" ""Sân bay?"" Vé mà Thì Kỳ đặt là vé xe đi đường cao tốc, cô không có thời gian để đặt vé máy bay, mà lúc cô nhớ ra thì vé máy bay ngày 25 đã được đặt hết rồi. Ngô Hiệu nhận ra Thì Kỳ không biết chuyện này nên vội giải thích ""Hôm qua sếp Chu đã bảo tôi đặt vé máy bay bay về thành phố Z cho cô rồi."" Tối hôm qua, sau khi Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm xác định quan hệ xong, hai người có trò chuyện thêm mấy câu. Thì Kỳ có nhắc tới chuyện sáng ngày hôm nay sẽ về phương Nam ăn tết, nhưng không thể nghĩ ra được là anh đã đặt xong vé máy bay cho cô từ tối qua, lại còn sai cả thư ký đến đưa cô ra sân bay. Nếu như ngồi trên xe quay về thành phố Z thì phải ngồi hơn 8 tiếng đồng hồ, nhưng nếu đi máy bay thì thời gian tới nơi sẽ sớm hơn một chút. Sau khi xuống máy bay, thành phố Z đột ngột đổ mưa. Thành phố ở phương Nam mùa này rất nhiều mưa nhưng mưa không lớn mà chỉ mưa lớt phớt, không khí ướt át nhưng cũng trong trẻo đến lạ lùng. Thì Kỳ chặn lại một chiếc taxi rồi ngồi lên xe, ở trên xe cô nhận được điện thoại của dì, đại ý hỏi cô đã tới nơi chưa. Thì Kỳ nói là sắp tới rồi, dì lại dặn dò cô thêm mấy câu sau đó cúp điện thoại. Ngoài cửa xe, mưa phùn loạn xạ hết cả lên. Taxi dừng ở dưới một tiểu khu nhỏ, Thì Kỳ trả tiền xong xuống xe, cô không mang theo ô nhưng cũng may, mưa không lớn lắm, cô đội mưa chạy được mấy bước thì đụng phải dì Lâm – người đang chăm sóc ông ngoại, dì Lâm che ô, đi tới bên cạnh Thì Kỳ ""Dì Lâm, sao dì lại xuống dưới này?"" Dì Lâm đem ô che cho Thì Kỳ nói ""Ông ngoại đoán chừng giờ này chắc con đang ở dưới lầu rồi, sợ con không mang theo ô nên bảo dì xuống xem sao."" Thì Kỳ "Ồ" một tiếng ""Ông ngoại ở bên trên đang làm gì thế ạ?"" Dì Lầm cười nói ""Biết hôm nay con về nên tự mình vào bếp nấu nướng đấy."" Thì Kỳ và Dì Lâm cùng nhau đi vào bên trong cửa tiểu khu, dì Lâm thu ô lại, vẩy vẩy ô cho nước mưa rơi ra ngoài, sau đó mới đi vào trong thang máy, ánh mắt nhìn Thì Kỳ lộ ra mấy phần trìu mến ""Con gầy đi không ít rồi, ở bên ngoài một mình như vậy, bảo sao chăm sóc bản thân không tử tế."" Dì Lâm lại nói tiếp ""Dì nói này, con là một cô gái tốt, nhưng làm sao tự dưng lại chạy tới tận thành phố B vậy hả. Người phía Nam, người phía Bắc, dì muốn chăm sóc cũng chăm sóc không tới, ở bên ngoài chắc lại toàn ăn đồ ăn sẵn có đúng không?"" Sau khi Nhàn Vân qua đời, dì Lâm mới ở lại đây, đã theo ông Thì mười mấy năm rồi, nói chung cũng có thể coi như là nhìn Thì Kỳ từ lúc còn bé tới lúc trưởng thành, cũng có thể coi như là con gái của mình. Thì Kỳ kéo cánh tay của dì Lâm, làm bộ dạng của một đứa con gái nhõng nhẽo bên cạnh mẹ ""Cũng không có cách nào cả, ai bảo bên cạnh con không có một người nấu nướng giỏi như dì Lâm chứ, nếu không thì dì tới thành phố B sống với con đi."" Dì Lâm mặt mày vui vẻ, vỗ vỗ vào tay Thì Kỳ ""Cái miệng của con đúng là vẫn ngọt như kẹo vậy."" Hai người cười cười nói nói một lúc thì cũng ra khỏi thang máy. Thì Kỳ đang thay giày ở lối vào, ông ngoại nghe thấy động tĩnh thì đi ra ""Về rồi đấy à."" Ông ngoại Thì Thường Nham là giáo sư của bộ môn lịch sử tại trường đại học Z. Căn hộ hiện tại ông đang ở cũng đã có chút tuổi rồi, là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng ngủ được ông làm thành phòng làm việc khi mới đảm nhiện chức vụ ở đại học Z, đồ đạc ở trong nhà cũng đã trở nên cũ kỹ, sơn trên vách tường cũng đã bong tróc cả ra. Ông Thì mặc dù đã ngoài 70 tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, trên người ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo may ô bằng lông màu xám tro. Đó là chiếc áo mà khi Thì Kỳ vừa mới vào đại học năm đầu tiên mua cho ông, đã 4 năm rồi, dưới vạt áo, chỉ cũng đã bung ra nhiều nhưng ông vẫn không nỡ bỏ đi. Hai ông cháu ăn cơm ở bên ngoài xong, Thì Kỳ rót cho ông một ly trà, còn mình thì đi vào bếp thu dọn bát đũa. Dì Lâm vốn đã định mấy ngày trước trở về quê ăn tết nhưng vì đã theo ông ngoại chăm sóc lâu như vậy, nên sớm đã coi ông như người trong nhà. Sợ khi mình đi, ông Thì ở nhà một mình không may xảy ra chuyện gì nguy hiểm cũng không có ai biết, cho nên, đã cố ý đợi tới khi Thì Kỳ quay về mới trở về quê nhà. Thì Kỳ dọn dẹp bát đũa xong đi ra ngoài thì thấy ông Thì đang tự chơi cờ một mình, dưới ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn, ông hơi nheo mắt, trong tay cầm quân cờ, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ đang chơi, Thì Kỳ nhìn mái tóc đã bạc trắng của ông ngoại, đột nhiên có chút buồn rầu, cô cố gắng nở nụ cười ""Ông ngoại, để con chơi với ông một ván nhé."" Ông Thì nghe thấy thế thì tươi cười hớn hở ""Lại đây, để ông ngoại xem xem người chơi hạng ba là con có chút tiến bộ nào hay không."" Cái danh hiệu người chơi hạng ba này thật ra là từ lúc nhỏ ông Thì đã dạy Thì Kỳ chơi cờ tướng, nha đầu này mỗi lần chơi cờ luôn chiếm giữ phần giáp ranh đầu tiên, ""The Chess Theory"" có câu nói ""Người chơi hạng nhất chiếm nội địa, người chơi hạng ba chiếm giáp ranh, người chơi hạng hai chiếm cứ bốn góc."" Thì Kỳ khi còn nhỏ, không hiểu vì sao ông Thì lại dạy cô chơi cờ tướng, ông Thì khi ấy đã nói một câu ""Nha đầu, con nhìn bề ngoài thì giống như là người có tính tình trầm ổn, nhưng nội tâm bên trong thì lại không ổn chút chút nào, cho nên, học chơi cờ có thể giúp tính tình của bản thân ổn định hơn."" Hai ông cháu ngồi ở ngoài phòng khách chơi mấy ván liền, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là Thì Kỳ thua thảm hại. Thì Kỳ nũng nịu ""Ông ngoại, sao ông chẳng chịu nhường con chút nào vậy."" Ông Thì nhấp một ngụm trà, lấy ngón tay ấn vào trán Thì Kỳ một cái ""Người nóng nảy muốn chiến thắng thì sẽ luôn thất bại."" Thì Kỳ như đứa trẻ con cúi đầu bĩu môi một cái, ông Thì đậy ly trà lại liếc mắt nhìn Thì Kỳ rồi nói ""Hôm trước bố con có gọi điện thoại tới."" Vu Tiền Chí với Nhàn Vân mặc dù đã ly hôn, nhưng mỗi lần đến tết, đều sẽ gọi điện thoại tới chúc tết ông Thì, mà ông Thì đối xử với Vu Tiền Chí cũng giống như vậy, Vu Tiền Chí gọi điện thoại tới thì ông nhận, cũng chưa từng mặt lạnh với Vu Tiền Chí. Năm xưa, Thì Nhàn Vân muốn ly hôn với Vu Tiền Chí, ông Thì đã gọi con gái tới bên cạnh nói chuyện. Những năm tháng khi ấy, chuyện ly hôn đâu có thường thấy như bây giờ, đại đa số những vị trưởng bối đều cảm thấy ly hôn là một chuyện rất mất mặt, một khi vợ chồng hai bên có mâu thuẫn, bình thường đều sẽ là khuyên hợp chứ không khuyên phân. Ông Thì khi ấy cũng là người đã hơn 50 tuổi, cũng đã đi qua nửa đời người, nhìn mọi chuyện trước giờ đều rất thông suốt, không hề bảo thủ, Lúc cùng Thì Nhàn Vân nói tới vấn đề ly hôn, ông cũng không khuyên gì nhiều, chỉ hỏi Thì Nhàn Vân một câu ""Con nghĩ kỹ chưa?"" Thì Nhàn Vân lau nước mắt ""Bố, con nghĩ kỹ rồi, con gái bất hiếu, đã lớn từng này rồi mà còn khiến bố mất mặt."" Ông chẳng qua cũng chỉ thở dài một hơi, khoát khoát tay, ""Nhàn Vân, nhà chúng ta mặc dù không so được với nhà họ Vu, nhưng hôm nay, Vu Tiền Chí làm ra chuyện như vậy, con có thể đồng ý ly hôn, bố cũng thấy vui. Con ấy à, cho dù có thế nào cũng vẫn phải kiên cường, đừng thấy mình ly hôn thì có nghĩa là không còn mặt mũi nào cả, đây chính là cuộc đời của con, con nghĩ thế nào thì làm như vậy. Bố cũng chỉ có một lời thôi, bất luận con quyết định ra sao, bố vẫn sẽ luôn tôn trọng quyết định của con."" Ban đầu, lúc Vu Tiền Chí tới đón Thì Kỳ, ông Thì cũng nghĩ là sẽ để Vu Tiền Chí đưa con bé đi, vì nói thế nào thì đó cũng là con gái ruột của Vu Tiền Chí, cho dù có cắt đứt xương nhưng máu chảy trong huyết mạch thì không thể chối bỏ, bọn họ cũng không thể bạc đãi Thì Kỳ được. Dù sao, ông cũng là một người sắp sửa bước vào quan tài rồi, nói thì khó nghe một chút, nhưng cũng chẳng biết là đến lúc nào sẽ đi, nếu để Thì Kỳ ở lại đây cho đến lúc đó mới trở về nhà họ Vu, e rằng sẽ còn khó chịu hơn bây giờ. Nhưng mà Thì Kỳ, nha đầu này tính khí lại giống hệt với con gái của ông, bướng bỉnh, ương ngạnh, nói thế nào cũng không chịu đi. Liền đứng ở bên chân ông Thì khóc thút thít ""Ông ngoại, con không đi đâu...."" Ông Thì cũng không nỡ để con bé đi, nhìn Thì Kỳ khóc lặng cả người, nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới bên cạnh mình. Mặc dù ông đã phải trải qua giai đoạn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng lúc đó ông cũng không hề rơi nước mắt, vậy mà vào lúc nhìn thấy chóp mũi ửng hồng của Thì Kỳ, hốc mắt của ông cũng không kiềm được mà ươn ướt, ông Thì giơ tay lên lau khóe mắt một cái, đem Thì Kỳ ôm vào trong lòng ""Không muốn đi thì không đi nữa, ông ngoại nhiều năm cũng tích góp được một chút. Sau này, cũng vẫn đủ cho một mình cháu sinh sống."" Thì Kỳ nghe thấy ông Thì nhắc tới Vu Tiền Chí, sắc mặt lập tức trở nên không tốt lắm ""Ông ta gọi điện thoại cho ông làm gì vậy?"" Ông Thì cười một tiếng, nói ""Chúc tết năm mới thôi, với lại còn hỏi chuyện công việc của con ở thành phố B nữa."" Thì Kỳ cười nhạt ""Ông ta là sợ con quấy rầy tới cuộc sống của gia đình ông ta sao, ông ngoại nói với ông ta rằng ông ta cứ yên tâm đi."" Ông Thì nói ""Cái con nhóc này, nói chuyện sao mà khó nghe thế hả? Dù sao đó cũng vẫn là bố của con, quan tâm tới con còn có thể là giả hay sao?"" Thì Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm ""Ai mà biết được."" Ông Thì biết trong lòng cô vẫn còn hận Vu Tiền Chí, nên cũng không nói tới chuyện này nữa, chuyển qua hỏi cô một số chuyện sinh hoạt ở thành phố B. Hai ông cháu trò chuyện khá lâu, thấy thời gian cũng không còn sớm nên đã đi về phòng của mình nghỉ ngơi. Thì Kỳ từ trong phòng tắm, tắm xong đi ra, cầm điện thoại nhìn một cái, thấy có hai cuộc gọi nhỡ đến từ thành phố B. Cô nhấn vào số điện thoại đó gọi đi. Ở đầu bên kia có chút ồn ào, đầu tiên, cô nghe thấy một tiếng ""A lô"" trầm thấp, sau đó, tiếng ồn ào cũng đã bớt đi vài phần, chắc là người nọ đã đi tới một chỗ yên tĩnh hơn. ""Đến nơi rồi à?"" Thì Kỳ khẽ "Ừm" một tiếng, thấp giọng giải thích ""Lúc nãy điện thoại để ở trong phòng nên không nghe thấy."" ""Ừ."" Dứt lời, cả hai bên đều trở nên im lặng, đúng lúc Thì Kỳ đang lúng túng không biết phải nói gì thì liền nghe thấy Chu Mộ Thâm lên tiếng ""Nghỉ ngơi sớm một chút."" Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Thì Kỳ lại gọi tên anh, nhì nhằng nửa ngày trời mới thốt ra được một câu ""Anh uống ít thôi nhé."" Sau đó, không đợi người nọ trả lời mà tự mình vội vàng nhấn nút tắt điện thoại. ~Hết chương 11~ Tác giả Khôi Tiểu Thường Cá Vàng Nghe SấmThể loại ngôn tình, hào môn thế giaSố chương 57 chươngĐiểm 7/10ReviewHôm trước mình đã giới thiệu với các bạn mình sẽ review Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh. Nên vừa đọc xong là mình viết review ngay cho nóng luôn. Theo mình truyện đạt 7/10 điểm. Mình thấy có nhiều ý kiến trái chiều về truyện này. Có bạn thì khen hết lời, có bạn lại chê nhạt. Theo Henies, truyện bị nhạt dần ở phần cuối. Các chương đầu tiên đọc rất hấp dẫn. Truyện viết về nữa chính Thì Kì. Cô là bác sĩ khoa chỉnh hình. Đồng thời là con gái của Bí Thư, tuy nhiên ba cô lại ngoại tình với người phụ nữ khác. Vì thế cô rất nhạy cảm với chuyện người yêu cũ hay kẻ thứ ba. Nữ chính và nam chính có quen biết trước đó và sau khi gặp lại thì nảy sinh tình cảm. Mình thích lời văn của tác giả, cách tác giả dùng câu để thể hiện mạch truyện và cảm xúc của nhân vật. Tuy nhiên rất tiết là truyện bị đuối dần ở đoạn cuối. Chính vì lý do này mà truyện chỉ đạt 7/10 điểm. Truyện chưa đến cao trào thì đã bị chìm xuống. Đúng như nhiều bạn comment là có nhiều nhân vật xuất hiện nhưng không rõ kết quả thế nào, nhất là nam phụ. Và cả đoạn hai nhân vật chính quyết định ly hôn ở các chương cuối, mình cảm thấy hơi vội vàng. Có lẽ do nam chính quá tự tin sẽ theo đuổi thành công lần nữa. Rất tiết cho một bộ truyện chưa được chăm chút ở phần cuối. Nếu tác giả kéo dài mạch truyện hơn nữa, không quá vội happy ending thì sẽ hay hơn nhiều. Tóm lại mình vẫn đọc hoàn thành bộ truyện. Tuy chỉ 7 điểm nhưng vẫn là bộ truyện đọc ổn, dành cho những bạn ít thích ngược. Và mình đề cử cho các bạn bộ truyện này. Các bạn có thể đọc để giải trí nhé. Các bạn có truyện nào mới thì đề cử bên dưới phần comment cho mình nhé. Love all ! Giới Thiệu Truyện Người dịch Giang Hạ * Văn án Nhắc đến Thì Kỳ, ấn tượng duy nhất của Chu Mộ Thâm về cô gái này chính là việc cô ấy tự nhiên mà ngủ trên vai anh, dựa đầu lên là ngáy khò khò, đã thế còn kèm thêm một đống nước miếng khuyến mãi trên áo. Nhân vật chính Chu Mộ Thâm, Thì Kỳ. Nhân vật phụ Bề trên Bà Chu Chu lão phu nhân, Ông Thì, Vu Tiền Chí, Thì Nhàn Vân, Hà Đông Cẩm, Chu Trạch Châu, Trình Tâm Nhu,... Bề dưới Kiều Duật Kiều tam nhi, Kiều Chi Cẩn, Chu Nghiêu Thanh, Thẩm Kỳ Ngộ, Thẩm Trường Mi, Tằng Thiến, Ngụy Tiểu Dạ, Hứa Tích, Tô Lộ, Trình Diệc Ca, Tống Hoài Nam, Chương Trí Viễn,... 8 giờ tối, Chu Mộ Thâm với Thì Kỳ tới đảo G. Kiều tam nhi tới đón hai người, những người khác thì đã có mặt ở đây từ hai ngày trước, duy chỉ có Chu Mộ Thâm và Thì Kỳ là tới muộn nhất. Kiều tam nhi nhận lấy hành lý của hai người bỏ vào cốp xe, sau khi đóng cốp xe lại thì phủi phủi tay nói "Sao tới muộn vậy? Chẳng phải anh nói 7 giờ là tới nơi rồi hay sao?" Chu Mộ Thâm giúp Thì Kỳ mở cửa xe, nói "Máy bay khởi hành muộn." Ba người lên xe. Kiều tam nhi liếc nhìn Thì Kỳ "Chị dâu, không để ý em hút điếu thuốc chứ?" Thì Kỳ "Cậu hút đi." Kiều tam nhi rút một điếu thuốc kẹp giữa miệng, cảm thán "Tốc độ của Thẩm nhị đúng là nhanh thật, kết hôn sinh con đầy đủ cả." Chuyện Thẩm Kỳ Ngộ và Thẩm Trường Mi kết hôn hoàn toàn là do Thẩm Trường Mi mang thai chứ không phải là Thẩm Kỳ Ngộ muốn cưới. Với tính cách của Thẩm nhị nếu đã sớm đăng ký kết hôn thì sẽ không kéo dài tới tận bây giờ, hai người họ tan tan hợp hợp, dây dưa nhiều năm như vậy đến cuối cùng vẫn là về bên cạnh nhau. Chu Mộ Thâm cởi áo khoác "Nghiêu Thanh có tới không?" Kiều tam nhi ánh mắt né tránh, mập mờ nói "Có chứ. Nha đầu đó một ngày trước đã tới rồi, hai ngày nay đều chơi đến phát rồ lên rồi đấy. Lão đại, anh tốt nhất là quản nó cho tốt..." Kiều tam nhi ngừng lại giữa chừng, liếc nhìn Chu Mộ Thâm qua gương chiếu hậu, bổ sung thêm một câu "Anh trai em cũng tới." Đã tới khách sạn. Lúc xuống xe, Kiều tam nhi kéo lấy cánh tay của Chu Mộ Thâm, ghé vào bên tai nói một câu, Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn sau đó cũng không nói gì. Hai người cầm lấy thẻ phòng sau đó mang hành lý bỏ vào bên trong. Thì Kỳ đi tìm Thẩm Trường Mi. Thẩm Trường Mi mặc dù mang thai nhưng thai nhi mới được hai tháng nên vẫn chưa nhìn thấy bụng. Ở một nơi khác, Chu Mộ Thâm với Thẩm Kỳ Ngộ đang nói chuyện. Thẩm Kỳ Ngộ nói "Nói với cậu một tiếng trước. Buổi hôn lễ ngày tới Hứa Tích cũng sẽ đến. Nói thế nào thì Trường Mi với Hứa Tích cũng coi như quen biết. Nếu không mời cô ấy thì có chút không hay lắm." Chu Mộ Thâm gạt tàn thuốc, gật gật đầu, không quá để tâm "Hai người cứ tự ý quyết định, không cần lo lắng về phía tôi." Thì Kỳ đi từ chỗ Thẩm Trường Mi ra ngoài, vốn là muốn tìm Chu Mộ Thâm nhưng tìm một vòng cũng không thấy anh nên đành quay trở về phòng. Sau khi tắm xong cô thay váy ngủ, ngồi trên giường xem điện thoại, wechat nhận được một video được chia sẻ từ Tằng Thiến, Thì Kỳ thuận tay nhấn vào. Là buổi kỷ niệm thành lập trường của đại học B, trên sân khấu là một cô gái đang biểu diễn tiết mục kéo violon. Thì Kỳ về khoản âm nhạc một chút cũng không biết gì vậy nên không thể nghe ra được là cô gái này đang kéo bài gì. Trong phòng khách có tiếng mở cửa, một lát sau tiếng bước chân càng ngày càng gần. Chu Mộ Thâm đi vào liền nghe thấy tiếng nhạc của violon. Anh tháo đồng hồ đeo tay để lên trên bàn, thuận miệng hỏi "Em đang nghe gì vậy?" Thì Kỳ cầm điện thoại đi tới bên cạnh anh "Video trong bữa tiệc của đại học B, Tằng Thiến gửi cho em, anh chắc là nghe qua rồi đúng không?" Chu Mộ Thâm tùy ý liếc một cái, sắc mặt có chút biến đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại. Thì Kỳ không phát hiện ra cúi đầu xem tiếp, anh cởi cúc áo sơ mi, nói "Ừ." Thì Kỳ tò mò ngẩng đầu hỏi "Cô ấy đang kéo bài gì vậy?" Chu Mộ Thâm trả lời hời hợt "Lương Chúc." "Ồ." Chu Mộ Thâm cởi áo sơ mi rồi ném lên trên ghế sofa, vòng qua cuối giường đi vào phòng tắm. Đợi tới lúc anh tắm xong ra ngoài thì Thì Kỳ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Khúc nhạc du dương như tiếng suối chảy róc rách đang vang lên từng hồi. Điện thoại vẫn đang bị cô cầm trong tay, Chu Mộ Thâm rút điện thoại ra khỏi tay cô nhấn nút tắt, phòng ngủ cuối cùng cũng quay trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của người con gái. Anh cúi thấp đầu nhìn người nằm trên giường, vuốt nhẹ mái tóc của cô, vươn tay tắt đèn ngủ bên kia giường, sau đó cầm lấy bao thuốc cùng bật lửa đi ra ngoài. .... Chu Nghiêu Thanh gối đầu lên chân của Kiều Chi Cẩn, cau mày "Anh của em đến rồi, chúng ta mấy ngày tới vẫn nên chú ý một chút sẽ tốt hơn." Kiều Chi Cẩn xoa nhẹ đầu cô "Chú ý gì chứ?" Chu Nghiêu Thanh bò dậy, hai chân tách ra ngồi lên trên đùi anh, mặt đối mặt "Đừng để anh em nhìn ra được điều bất thường, anh ấy vốn dĩ không đồng ý cho chúng ta bên cạnh nhau." Kiều Chi Cẩn dựa lưng vào ghế sofa "Em hối hận rồi à?" Chu Nghiêu Thanh lườm anh ""Em yêu thầm anh bao nhiêu năm như thế, không dễ dàng gì chúng ta mới ở bên nhau, hối hận? Anh đang mơ ngủ đấy à?" Chu Nghiêu Thanh thích Kiều Chi Cẩn đã từ rất lâu rồi, từ lúc biết yêu cô đã đem phần tình cảm này chôn dấu thật kỹ. Cô đã từng nghĩ rằng phần tình cảm này sẽ mãi mãi bị cô cất dấu, sẽ không bao giờ nói cho anh biết. Vì vậy nhiều năm nay cô luôn ở bên ngoài chạy hết chỗ này tới chỗ kia, không dám về nhà, vì cô sợ một khi quay trở lại thì những thứ cô khó khăn lắm mới khống chế được sẽ giống như dòng nước chảy xiết không thể dừng lại. Cô không dám hỏi cũng không dám nghe ngóng tin tức về anh, cho tới khi vô tình biết được tin anh đã ly hôn, lúc ấy cô mới dám quay về. Kiều Chi Cẩn cầm lấy bàn tay cô vuốt ve "Chuyện này chắc chắn phải nói với anh em trước một tiếng. Để anh tìm thời gian thích hợp sau đó tới gặp mọi người." Chu Nghiêu Thanh chỉ "Ồ" một tiếng, đầu lại tựa vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói "Tối nay em có thể ở lại đây không?" Cô nhìn anh chớp chớp mắt, Kiều Chi Cẩn nhìn cô cười, khẽ lắc đầu. Chu Nghiêu Thanh nhăn mặt, không nhịn được liền hỏi "Anh đều không cần hả?" Cô từ trước tới giờ lá gan rất lớn, ngón tay Kiều Chi Cẩn hơi cong lại cốc nhẹ vào chán cô "Em đừng nói linh tinh!" Chu Nghiêu Thanh không thẹn thùng mà nói "Vốn dĩ chính là như vậy!" Cô ngồi trên đùi anh, không an phận nhích tới nhích lui, Kiều Chi Cẩn lấy tay giữ cô lại "Em an phận một chút được không?" Chu Nghiêu Thanh giơ tay chạm lên khuôn mặt của anh, không nhịn được hôn khẽ lên cằm anh, sau đó tiến dần tới môi anh. Kiều Chi Cẩn bị hành động của cô khiêu khích, anh từ bị động giờ đây đã đổi thành chủ động, hai người môi lưỡi quấn quýt triền miên một hồi, Chu Nghiêu Thanh thở gấp, nhưng mỗi lần anh đều dừng lại đúng lúc. Chu Nghiêu Thanh từ trong phòng đi ra, đang muốn quay trở về phòng mình thì thấy anh trai của cô đang đứng dựa ở trước cửa, coi bộ dạng giống như đang ôm cây đợi thỏ. Chu Nghiêu Thanh chột dạ "Anh tới rồi à? Chị dâu đâu?" "Ngủ rồi. Em vừa đi đâu vậy?" Chu Nghiêu Thanh sờ sờ sau gáy nói "Em xuống dưới đi dạo một chút." Ánh mắt của Chu Mộ Thâm lộ vẻ nghi ngờ "Mở cửa phòng ra đi." Chu Nghiêu Thanh mở cửa sau đó nhanh chóng chạy đi rót cho anh cốc nước. Chu Mộ Thâm chỉ tay vào ghế sofa nói "Ngồi xuống. Em với Kiều Chi Cẩn ở bên nhau từ khi nào?" Chu Nghiêu Thanh cười haha "Anh à, anh nói gì thế, em nghe không hiểu?" Chu Mộ Thâm không lên tiếng mà chỉ trầm mặc nhìn cô. Chu Nghiêu Thanh yên lặnh trong chốc lát, cuối cùng vẫn ấp úng nói "Lần trước lúc em uống rượu say." Lần Chu Nghiêu Thanh uống rượu say đã được Kiều Chi Cẩn đón về nhà. Khi đó cô nằm ở ghế sau, nghe Kiều Chi Cẩn nói chuyện điện thoại với Chu Mộ Thâm. Đợi sau khi Kiều Chi Cẩn ngắt điện thoại, Chu Nghiêu Thanh giống như không hề say rượu, ý thức rất rõ ràng, nghe rõ từng câu từng chữ mà Kiều Chi Cẩn nói "Yên tâm, tối nay để em ấy ở chỗ tôi, tôi sẽ không chạm vào em ấy, sáng mai sẽ đưa em ấy quay về." Một câu "Tôi sẽ không động vào em ấy" đột nhiên khiến tim cô nhói đau. Chu Nghiêu Thanh nằm ở ghế sau, trong bóng tối cảm nhận được chóp mũi mình chua xót, có phải hay không bản thân cũng đã biến thành gánh nặng của anh? Kiều Chi Cẩn không hề biết người phía sau đã tỉnh lại. Anh xuống xe vòng ra phía sau mở cửa, ôm Chu Nghiêu Thanh định đi vào trong nhà. Không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, ánh sáng ngoài xe yếu ớt nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được khóe mắt cô ươn ướt. Kiều Chi Cẩn khẽ run nhẹ một cái, lấy tay lau đi nước mắt của cô, Chu Nghiêu Thanh vội vàng né tránh khỏi tay anh. Bàn tay anh bị khựng lại chơi vơi giữa không trung, Chu Nghiêu Thanh cúi đầu khẽ cười một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ngước mắt nhìn anh, bày ra vẻ mặt vui vẻ "Anh Kiều, tối nay làm phiền anh rồi, xin lỗi, là do tôi quá tự do phóng túng, sau này sẽ không như thế nữa." Cô dứt lời đã vội mở cửa xe, vừa muốn rời đi thì bị Kiều Chi Cẩn giữ lấy cánh tay, đẩy người ngồi vòng trong "Trước tiên nghe anh nói." Chu Nghiêu Thanh lập tức bùng nổ "Nghe anh nói cái gì? Nghe anh nói anh không có cảm giác với tôi ư? Được, những lời lúc nãy tôi đều nghe thấy hết rồi, yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa." Dứt lời, cô không nhịn được bèn khóc nấc lên. Cô khóc như một đứa trẻ. Kiều Chi Cẩn thở dài một hơi, không thể cứ mãi trốn tránh được nữa. Anh giơ tay ôm lấy cô, nâng nhẹ cằm cô lên rồi đặt môi mình lên môi cô. Chu Nghiêu Thanh ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn chằm chằm quên cả phản ứng. Cho tới khi giọng nói nhẹ nhàng của anh rơi xuống bên tai "Nhắm mắt lại." Lúc này cô mới phản ứng sau đó nhanh chóng nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của cô "Ai nói với em là anh không có cảm giác với em?" ~Hết chương 37~

cuộc hôn nhân lúc bình minh