McKinsey & Company được biết đến là thương hiệu chuyên về lĩnh vực tư vấn quản lý và chiến lược kinh doanh đến từ Mỹ hiện có văn phòng đại diện tại hơn 60 quốc gia trên toàn thế giới. Hiện nay doanh nghiệp đang là đơn vị tư vấn chiến lược cho các tập đoàn kinh tế lớn, chính phủ của nhiều quốc gia
5W1H là gì? Hiểu một cách đơn giản, mô hình 5W1H là từ viết tắt của các từ: What - Where - When - Why - Who và How. 5W1H là một mô hình quan trọng giúp bạn hiểu rõ hơn về hành vi mua hàng của khách hàng, từ cơ sở đó bạn có thể chủ động kết hợp tinh tế mô hình này cùng các từ khóa dài để xây dựng bài
Bố tôi cười thầm rồi nói: "Cô ơi, đây không phải là tiếng Tây Ban Nha đâu, tôi là giáo sĩ Do Thái, tôi đọc lời cầu nguyện bằng tiếng Hebrew". Người phụ nữ như trút được gánh nặng, giọng cô trở nên nhẹ nhàng: "Tiếng Hebrew à?
hãy nói chuyện tình đôi ta là chuyện tình cổ tích, ví em như Bạch Tuyết vì ăn táo độc của hoàng hậu mà c.h.ế.t nhưng em khác Bạch Tuyết ở chỗ em không ăn táo, em vì chiếc máy bay mà sống thực vật khi đủ thời gian ở nơi trần thế em đã đến với thượng đế và hãy nói tôi là hoàng tử, nhưng khi tôi hôn lên
Vậy, tôi là ai? Đôi lúc cuộc sống đẩy bạn đến cái gì đó như là địa ngục… Cảm giác như là không còn thở nổi nữa, bạn thấy xung quanh ngột ngạt và mình không thuộc về thế giới đó, bạn thấy cáu bẳn với mọi thứ và bạn không thấy sự tốt đẹp ở bất cứ đâu cả. Bạn có hiểu cảm giác không thể sống nổi ở thế giới này nữa nghĩa là thế nào không?
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tâm sự Thứ bảy, 30/12/2017, 0955 GMT+7 Tôi chẳng có mục đích sống, sống hết ngày này qua ngày khác như một người vô cảm. Nhiều khi tôi muốn hỏi mình là ai, làm gì, sẽ đi về đâu. Một con người chẳng có mục đích sống, sống hết ngày này qua ngày khác như một người vô cảm, làm việc liên tục theo một chuỗi tuần hoàn khép kín. Đời tôi chán lắm, biết là thế nhưng tôi vẫn sống. Tôi là một học sinh lớp 9, vào cái tuổi này lẽ ra tôi nên bù đầu vào học và đừng nên suy nghĩ gì nhiều để mà lo thi cử. Nỗi buồn chán này bắt đầu từ lâu rồi, nó vẫn kéo dài đến tận giờ, tôi đành phải viết ra, xem như vơi bớt được một chút nỗi buồn nào đó. Tôi chẳng phải là một con người tuyệt vời, chẳng phải là một người viết văn hay, một người học sinh xuất sắc, một học sinh siêng năng cần cù..., chẳng có gì cả. Tôi lao vào học hết ngày này qua ngày khác và đã tự hào vì mình lên tới tận lớp 9 rồi, đã làm cho bố mẹ hài lòng. Đúng là tôi đã có nhiều thời gian rảnh, rồi giết thời gian bằng chơi game, lướt web, làm những thứ nhảm nhí khác. Càng lúc tôi càng cảm thấy chán. Cuộc sống này không có tôi thì sao, chắc sẽ vẫn bình thường thôi. Tôi lao vào đọc những cuốn truyện manga, đọc xong càng làm tôi thấy mình bị lu mờ, tự thân nhận ra mình chẳng là gì cả. Tôi chẳng biết mình phải làm gì nữa, mong các bạn chia sẻ cho tôi. Vũ Độc giả gọi điện chia sẻ tâm sự với biên tập viên theo số 02473002222 - máy lẻ 4529 trong giờ hành chính
Tôi vẫn phân vân về bài thơ “tôi là ai”? “Thử hỏi một lần ta là ai?Bạn đang xem tôi là ai trong thế gian này Mà sao mộng mãi giữa đêm dài Đêm dài quên ngủ trong sinh tửXem thêm Trương Gia Bình là ai – Tiểu sử và sự nghiệp của CEO FPT Thử hỏi một lần ta là ai?” Ta là ai vậy nhỉ? Ta có phải là cái tên người ta vẫn gọi không? Không rồi, cái tên là do cha mẹ đặt cho, nên nó không thuộc về mình. Ta là ai phải chăng là thân xác này? nhưng thân xác này rồi cũng không ra khỏi vòng sinh lão bệnh tử, sẽ có ngày trở về cát bụi. Ta là ai mà giữa trốn hồng trần này, cứ mải miết, mải miết trong những vòng xoáy cuộc đời, và rồi cứ luẩn quẩn trong kiếp sinh tử cát bụi. Và như thế, ta chẳng là gì, chỉ là cát bụi hư vô. Và một khi ta trở về hư vô thì chẳng ai biết ta và ta cũng chẳng còn quan trọng với ai? Nhưng có một Đấng biết ta, và ta thuộc về Đấng ấy. Đó chính là Đấng tạo thành ta. Một mai ta sẽ trở về hư không, chẳng ai biết ta, cần đến ta, nhưng lại là thời gian ta ở trọn vẹn bên Đấng đã tạo thành nên ta. Đấng đã nuôi dưỡng ta và mãi mãi yêu ta, thế nên, ở đời này ta chẳng là gì nhưng với Đấng đã sinh ra ta thì ta mãi mãi là hình ảnh của Ngài, là con cái thần linh của hot Nguồn gốc và lịch sử của Jane The Killer Hỏi gì? Như vậy, cuộc đời này ta thuộc về Đấng tạo Hóa. Ta đang sống sự sống của Ngài, và cũng được mời gọi phải sống làm theo thánh ý Ngài. Nếu ta làm theo ý Ngài hôm nay thì sẽ là công phúc cho ta khi trở về với Ngài. Đấng đó theo niềm tin Ki-tô giáo chính là một Thiên Chúa toàn năng, đấng sáng tạo mọi loại, Đấng điều khiển vũ trụ vạn vật và con người. Trình thuật tin mừng hôm nay cho ta thấy ý Ngài là muốn ta hãy mở một con đường cho Ngài đến với nhân loại. Như Gioan đã mời gọi con người thời đại ông hãy mở một con đường cho Chúa đến. Con đường mà Gioan muốn nói là lối sống của chúng ta. Hãy sống và loan báo về lòng thương xót của Chúa. Hãy làm chứng cho nhân loại thấy một chân dung đầy yêu thương của Chúa. Hãy mang Chúa đến một cách cụ thể cho những mảnh đời bất hạnh quanh ta. Họ có thể là người nghèo, là người già nua, là người bệnh tật… Họ có thể là những người đang cô đơn vì ly dị, hay bị giầy vò lương tâm khi đang sống rối vợ rối chồng… Họ có thể là những người nam người nữ đang túng thiếu tình cảm lẫn tiền bạc… Họ có thể là những đứa trẻ đang bị lạm dụng khi phải bươn chải bán vé số, đánh giày, nhặt ve chai… Họ là những người bất hạnh mà năm nay Giáo Hội đang mời gọi chúng ta hãy đồng hành với họ. Đồng hành có nghĩa là cùng chờ nhau bước đi, cũng có thể cần phải nắm tay dìu nhau cùng bước. Đồng hành nghĩa là không để ai ở lại phía sau, nhất là họ đang bị tai nạn, bị đói lả, bị bệnh tật hoành hành… hãy quay lại để cứu giúp họ, hãy dìu họ qua khó khăn. Đây là con đường yêu thương, con đường mà nhân loại hôm nay đang cần phải mở rộng và mở nhiều hơn nữa. Vì thế giới vật chất càng đề cao thì tình người càng bị lu mờ. Con đường của kinh tế càng phát triển thì đường tình yêu lại bí đóng ta nói con đường là do lối mòn đi nhiều sẽ thành. Thế nên, người ki-tô hữu hãy quảng đại dấn thân mở lối mòn tình yêu đến cho mọi người. Hãy mở một con đường tình yêu, lòng cảm thông, quan tâm, chia sẻ tới tha nhân. Hãy mở con đường của tình người không biên giới bằng việc phá bỏ bức tường của ích kỷ hưởng thụ cho bản thân đến hướng tới đồng loại. Ước gì Chúa sẽ đến với tha nhân qua lối mòn yêu thương mà các tín hữu đã tạo ra và làm nên trong cuộc sống hôm nay. hot Ai là giám đốc nhà hát kịch hà nội
Tôi là ai gồm những bài viết của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với nhiều thể loại, hồi ức, tản văn, tùy bút, truyện ngắn và thơ, phần lớn chưa công bố trong các tập sách đã xuất bản. Là ai … gồm những bài viết dưới dạng kỷ niệm, hồi ức, cảm tưởng, nghiên cứu về nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và những ca khúc của ông, phần lớn đã được công bố trên các phương tiện truyền thông đại chúng từ trước và sau ngày ông mất, của các tác giả là nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhạc sĩ, họa sĩ, ở trong và ngoài nước. Mỗi người dưới góc nhìn riêng đã bày tỏ tình cảm, suy tư và nhận thức của mình về cuộc đời và những ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Chúng tôi hy vọng bạn đọc sẽ cảm nhận được qua cuốn sách Trịnh Công Sơn, Tôi là ai, là ai … những thông tin và nhiều điều hữu ích về cuộc đời và sự nghiệp của người nhạc sĩ tài hoa mà chúng ta vô cùng yêu quí.
Bạn nghĩ mình là ai? Câu hỏi tưởng chừng đơn giản mà chúng ta vẫn thường hay nghe thấy, nhưng để trả lời chính xác thì lại chẳng mấy người làm được...1. Bạn nghĩ mình là ai?Một con lạc đà vất vả bước từng bước chậm rãi vượt qua sa mạc đầy cát nóng cháy. Trên lưng lạc đà, một con ruồi đậu đó từ lâu, chẳng cần dùng tới chút sức lực nào, cứ thế ruồi ta cũng đến được bên kia sa cất giọng châm biếm lạc đà "Này anh lạc đà ngốc nghếch, cảm ơn anh đã vất vả cõng tôi một đoạn đường dài. Tạm biệt!"Lạc Đà nhìn Ruồi rồi nói "Khi anh nằm trên lưng tôi, tôi vốn chẳng hề hay biết. Khi anh đi rồi, anh cũng đâu cần lên tiếng chào tôi làm gì. Với tôi, anh có nặng là bao, đừng tự coi trọng bản thân như thế, anh nghĩ anh là ai?"Câu chuyện thứ 2Một nhà văn từng kể lại câu chuyện thời thơ ấu của mình rằng, ông từng phải sống trong một gia đình lớn nhiều thế hệ. Mỗi lần ăn cơm đều là mười mấy người cùng quây lại một chỗ và ăn chung. Một lần nọ, ông bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị, định bụng đùa giỡn để trêu chọc mọi bữa cơm, ông chui vào một hộc tủ không ai để ý trong phòng ăn, đợi mọi người đi tìm thì sẽ bất ngờ nhảy ra dọa mọi người một không ngờ, mọi người chẳng chút nào chú ý tới sự vắng mặt của công. Cơm nước no nê xong xuôi, ai đi làm việc người ấy. Lúc này, nhà văn kia mới ỉu xìu tự mình chui ra và đi ăn cơm thừa canh từ đó, ông tự nhắc nhở mình Tuyệt đối không được coi mình quá quan trọng, nếu không sẽ càng thất vọng mà thôi!Câu chuyện thứ 3Benjamin Franklinl, ông tổ của nước Mỹ, khi còn trẻ có lần đã tới thăm một bậc tiền bối vô cùng đáng đó, Franklinl đang tràn trề nhiệt huyết của tuổi trẻ, vô cùng tự tin vào bản thân và bước thẳng về phía đến cửa, vì thiếu quan sát nên ông đã đụng trán thật mạnh vào khung cửa, cả người đau điếng. Ông dùng tay liên tục xoa vào chỗ đau, vừa đưa mắt giận dữ nhìn khung cửa thấp hơn chiều cao của mình rất tiền bối ra cửa đón khác, trông thấy bộ dạng đó của Franklinl liền cười nói "Đau lắm hả, nhưng đây chính là thu hoạch lớn nhất của anh khi tới thăm tôi đấy." Qua ba câu chuyện trên có thể thấy, cho dù bạn có địa vị gì, cho dù bạn quan trọng đến nhường nào, nhưng trong mắt người khác chưa chắc bạn đã có sức nặng như mình vẫn cuộc đời này, có rất nhiều người tài giỏi hơn bạn, núi cao còn có núi cao hơn, cho nên đừng tự đề cao bản thân, đừng khoe khoang, đừng phách lối. Thế gian rộng lớn đến nhường kia, bạn nghĩ mình là ai?Một người muốn bình an vô sự sống trên đời này, phải luôn luôn ghi nhớ trong đầu một điều Đừng tự đề cao mình quá nhiều, lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu! Học cách nhận thức về bản thân là điều vô cùng quan trọng với mỗi người, tuyệt đối đừng bao giờ tự cho mình quan trọng trong mắt người thế gian này, mỗi người đều có vai trò của riêng mình. Nhưng khi một ai đó rời đi, thậm chí là mất đi, trái đất vẫn cứ quay và người ở lại vẫn cứ phải tiếp tục sống như người phải biết khiêm tốn, khiêm tốn mà làm người. Bay bao cao, bay bao xa không quan trọng, điều quan trọng là bạn phải hạ cánh an toàn! Hãy là chính mình, chỉ khi đó bạn mới thực sự hạnh bao gờ quá đề cao bản thân, cho mình là nhất. Trong hành trình nhân sinh của người khác, bạn chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường. Đừng bao giờ khoe khoang tiền của mình nhiều thế nào, đó chỉ là những tờ giấy vô bao giờ khoe khoang công việc của mình tài giỏi ra sao, dù bạn có thất bại, vẫn có vô số người có thể làm xuất sắc hơn bạn rất bao giờ khoe khoang nhà của mình lớn đến đâu, bạn không còn ở đó nữa, vậy thì nhà cũng thành của người bao giờ khoe khoang xe của mình đắt nhường nào, khi không còn bạn, chìa khóa cũng nằm trong tay người duy nhất mà bạn có thể khoe khoang, ấy chính là sức khỏe của Đề cao bản thân là đang giết chết thành công của chính mìnhLý Gia Thành, một tỷ phú của Hồng Kông từng giải thích về nguyên do ông lấy cái tên Trường Giang để đặt tên cho công ty của mình trong một cuốn sách như sau"Nếu muốn thành công thì dù cho bạn ở vị trí nào đi chăng nữa, điều quan trọng là bạn cần phải biết lắng nghe ý kiến từ nhiều phía, của nhiều sao Trường Giang lại trở thành một con sông lớn như vậy? Đó là bởi vì nó đã tiếp nhận dòng chảy từ rất nhiều con sông nhỏ hơn, nhờ đó mà trở nên rộng lớn ngoài, tôi luôn tỏ ra lịch sự và nhã nhặn với tất cả mọi người, nhưng tôi biết từ sâu bên trong, lòng tự cao của bản thân mình rất lớn. Vì thế tôi đã luôn tự nhủ rằng phải lịch sự nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn và đặc biệt là lắng nghe nhiều hơn nếu muốn tự mình làm kinh lời chia sẻ của vị tỷ phú này giúp ta hiểu được rằng, một người có thể tự tin với năng lực của mình nhưng không nên tự đại, có thể phóng đãng nhưng không thể kiêu căng phách lối, có thể sống khỏe mạnh nhưng không thể trường sinh bất lão, có thể dùng sức mạnh để cứu vãn một thế cục bất ổn nhưng không thể xoay chuyển cả đất tự cao là người luôn coi trọng cói tôi của mình lên trên hết. Nó là biểu hiện của cái tâm so sánh hơn thua với mọi người và không bao giờ chịu nhún nhường với bất cứ một người này luôn khinh thường người khác vì nghĩ mình tài giỏi hơn người và sẽ làm bất cứ điều gì để chứng minh cho người khác thấy rằng họ đang tài giỏi hơn. Từ đó sinh ra sự chủ quan, dễ dẫn đến quyết định sai vậy là để so sánh với người tự tin. Người tự tin là người biết nhìn lại bản thân mình từ lời nói, hành động nên không bao giờ tỏ ra ngạo mạn khinh thường người khác. Người tự tin biết nhìn lại bản thân, biết suy nghĩ chín chắn và sẽ hiếm khi mắc sai quá đề cao bản thân thực ra là một dạng tu dưỡng, một phong độ, một cảnh giới cao thượng mà ai cũng cần dĩ trăm sông đổ ra biển để biển có thể trở nên rộng lớn là do biển nằm ở vị trí thấp hơn các con sông. Con người cũng vậy, khi biết hạ thấp cái tôi cá nhân, người đó sẽ tiếp nhận được những tinh hoa từ người khác để hoàn thiện chính mình, nhờ vậy mà con đường đi tới thành công cũng sẽ ngắn Khiêm nhường là tài sản quý giá nhất của đời ngườiTrong Kinh Dịch có câu “Mãn chiêu tổn, khiêm thụ ích”. Tức là, mọi sự kiêu ngạo tự mãn sẽ dẫn đến thiệt thòi, tổn thương; còn người khiêm tốn sẽ thu được lợi ích thành đó, khiên nhường chính là cái gốc của tích đức, là trí tuệ hành xử cao thâm trên đời. Người ta thường nghĩ rằng, khi ở trên cao, ở trên người khác mới là thành công. Nhưng đây là một quan niệm hoàn toàn sai nhân thường hay “rộn ràng vì lợi đến, nhốn nháo vì lợi đi”. Trong khi đó lại có những con người sống một cách bình dị, sống không màng danh lợi. Đó mới chính là một thái độ làm người cao tế từ xưa đến nay cho thấy, càng là người có tu dưỡng thâm sâu thì càng khiêm nhường. Đối với những người như vậy mà nói, giữ mình khiêm tốn chính là một loại đức người tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn với người khác chính là để che giấu tâm hồn yếu nhược, khỏa lấp chỗ trống trong lòng, vì họ sợ người khác coi thường bản thân lại, đức tính khiêm nhường lại xuất phát từ sự tự tin của nội tâm, không mang danh lợi, không tranh với người đời. Từ xa xưa, các bậc quân tử, bậc đại trí vẫn luôn khiêm nhường là vì lẽ nhiên, khi bạn hạ thấp bản thân trước người khác thì cũng phải đánh đổi một vài thứ như thân phận, sự tôn kính… Nhưng hạ thấp bản thân để khiêm nhường không phải là buông bỏ ý chí, vứt bỏ sự tiến thủ của mình, mà ngược người càng có chí tiến thủ thì càng hiểu được giá trị của sự tu dưỡng tâm tính, hiểu được giá trị của đức tính khiêm nhường. Nếu cuộc đời vốn không hoàn hảo, tại sao bạn không sống thật với chính mình ngay hôm nay? Khiên nhường cũng là cách giúp ta thoát khỏi dục vọng của danh lợi và sự tham lam. Khi một người đứng ngoài vòng danh lợi thì người đó sẽ có thể nhìn được tưởng tỏ hơn, hiểu được rộng lớn hơn người chịu cúi đầu trước người khác không hẳn đã chịu thiệt. Họ là những người hiểu rõ về bản thân mình, càng hiểu thì càng ung dung, càng điềm đạm sẽ càng tiến xa hơn có thể giữ được sự khiêm nhường cũng giống như biển lớn, có thể dung nạp được trăm sông nghìn suối đổ về, dù trong hay đục, dù lớn hay chịu ở nơi thấp hơn, không tranh giành nhưng lại có thể dung nạp và nuôi dưỡng được vạn vật. Biển lớn chịu ở nơi thấp hơn sông suối nhưng sự thâm sâu của biển có thứ gì sánh được?Trong khi thế nhân không ngừng cố gắng, làm mọi cách để chứng minh và mong mỏi thể hiện bản thân, thì các bậc cao nhân đại trí lại luôn cố gắng che giấu thân phận và sự tài trí của mình để mong cầu một cuộc sống bình yên, không vướng bận muộn khiêm tốn mới là đỉnh cao của sự hiểu biết. Cũng như trong phép ứng xử, nếu chúng ta có thể lùi một bước, nhượng bộ đối phương thì sẽ thấy được những điều mà bình thường ta ít khi để ý. Người sống khiêm nhường có thể nguyện ý ở dưới người khác, nhường người khác một bước. Nhờ vậy mà luôn thong dong thư thái, tâm hồn khoáng đạt, không toan tính hơn thua được mất. Làm được điều đó tức là đã thông thấu nhân câu “Nước càng sâu càng tĩnh, người càng hiểu biết nhiều càng khiêm nhường” cũng chính là ý này. Lam Lam
Thông tin bài hátTên bài hát Tôi Là Ai Ca sĩ Khánh Ly Sáng tác Trịnh Công Sơn Album Như Một Vết Thương Ngày ra mắt 05/04/2012 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trữ Tình, Nhạc TrịnhTôi là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai, vu vơ đất bồi, em ngồi ngọn sóng mang là ai, là ai, Ba trăm năm trước, tôi là ai? Là ai, là ai, Sài Gòn gánh gió trên vai, mưa lầy lội. Tôi tìm chập chùng dấu vết hươu nai. Không ai chờ đợi hình dáng tôi tôi là ai? Hôm nay tôi đến, tôi tìm là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai? ra đi vời vợi, gót hồng lạc dấu em ơi!Tôi là ai, là ai, ba trăm năm trước tôi là ai? Là ai, là ai? Trở lại hoá kiếp rong chơi giữa nơi này. Phố phường Sài Gòn nhớ nhớ quên quên, Đi quanh tôi tìm hình bóng xưa quen,Đi, đi tìm em, Cho tôi dấu vết bóng Phù Nam
tôi là ai trong thế gian này